Thời
gian thấm thoắt trôi qua như thoi đưa, bẵng đi một cái lại thấy ngày hôm nay
chỉ còn là kỷ niệm – một vùng ký ức! Tuổi trẻ của mỗi con người cũng trôi nhanh
cùng nhịp thời gian để rồi một ngày ta giật mình ngoảnh lại tuổi xuân qua đi tự
bao giờ, muốn níu giữ, lấy lại mà sao không được, “Thời gian ra đi … một không
trở lại”. Bởi vật mà biết bao người mong muốn được trường sinh bất lão, trường
tồn cùng núi sông, từ bậc đế vương đến nhãng người dân thường… dù là ai đi nữa
luôn mong muốn chạy đua cùng thời gian, níu giữ thời gian để tuổi trẻ sẽ mãi ở
bên. Nhưng rồi, bước chân của thời gian vẫn chạy dài theo năm tháng, làm sao ta
có thể đưa ngày hôm qua quay trở lại ngày hôm nay? Quá khứ - Hiện tại – Tương
lai!
Thời
gian ra đi để lại trong lòng người biết bao kỷ niệm, thời gian như ăn mòn vào
tận sâu thẳm vùng ký ức con người. Đó là vùng ký ức của thuở học trò mơ mộng,
trắng trong, thuần khiết, để rồi thời gian trôi qua mau chỉ cong lại những kỷ
niệm – những kỷ niệm thân thương về bóng dáng thầy cô và lũ bạn ngây ngô ngày
nào… Đó là vùng ký ức của tuổi thơ, của “thuở còn thơ ngây hai buổi đến
trường”, mơ màng theo tiếng chim hót trên cao và lang thang cùng lũ bạn chăn
trâu trên cánh đồng xanh… Ký ức tuổi thơ có lời mẹ hát bay theo cánh cò chập chờn
ẩn hiện trong giấc ngủ mê, có tiếng vi vu của rặng tre ngà trong sương sớm ban
mai đánh thức ông mặt trời… Và thời gian cũng để hằn những ký ức của một mối
tình đầu trong sáng ước ao, đôi bàn tay nắm chặt trong sự thổn thức bồi hồi của
hương sữa nồng nàn, nụ hôn đầu mới trao bỗng ửng hồng đôi má… Và thời gian cũng
mang theo ký ức của một đời và một thời. Người lính già năm nao giật mình nhớ
lại những tiếng bom rền vang nhức nhối tận tâm can, ký ức của chiến tranh, của
tang thương chết chóc nhưng cũng chính là ký ức oanh hùng xả thân vì sự nghiệp
cách mạng của toàn dân tộc chống chiến tranh bảo vệ hòa bình. Lịch sử như một
sợi dây chuyền nối nhau chạy dài theo năm tháng vô định. Lịch sử của ngày hôm
nay không lặp lại ngày hôm qua và ngày mai sẽ khác hôm nay, Thời gian lịch sử
của dân tộc Việt Nam đang rộng mở, cánh cửa hạnh phúc đang chờ ta bước vào hòa
cùng lịch sử nhân loại trên con đường hiện đại hóa… Thời gian đã nuôi dưỡng con
người và chính thời gian cũng nuôi dưỡng cả dân tộc lớn lên. Dân tộc Việt Nam
không ngừng phát triển về mọi mặt đưa đất nước bước vào thời kỳ Công nghiệp
hóa, Hiện đại hóa.
Khoảng
thời gian ngắn ngủi của đời người tựa như một giấc chiêm bao. Vậy thì ngay từ
giây phút này đây, ngay tuổi trẻ của mình hãy thắp sáng khát vọng, đốt cháy
những đam mê, hãy làm tất cả những việc mình cho là có thể, hãy thoát khỏi lồng
chim bé nhỏ được tung bay thỏa sức trên vùng trời tự do. Mang theo ước ao hy
vọng để được sống và cống hiến cho cuộc đời! “Đừng hỏi cuộc sống đã làm gì cho
ta mà hãy hỏi ta đã làm gì cho cuộc sống hôm nay”, đó là chân lý và chân lý ấy
đã được đúc kết thành lý tưởng cao cả được triệu triệu thanh niên lấy làm lẽ
sống: “Đời người ta chỉ sống có một lần hãy sống sao cho không phải xót xa ân
hận về sau vì những năm tháng sống hoài sống phí”. Tất cả lẽ sống ở đời đều
cống hiến cho sự nghiệp tiến bộ xã hội, tiến bộ của nhân loại.
Thanh Gương
|
tuổi trẻ thì phải cống hiến.Nhưng đôi lúc muốn cống hiến một điều gì đó mà thực sự không thể là được!
Trả lờiXóaĐó là lý do giải thích tại sao luật pháp quốc tế không chấp nhận hành động xâm phạm chủ quyền với danh nghĩa bảo vệ nhân quyền. Thay vào đó, để thúc đẩy sự hưởng thụ nhân quyền của tất cả thành viên trong “gia đình” nhân loại, Liên hợp quốc sử dụng các giải pháp hợp tác, đối thoại và trợ giúp quốc tế.
Trả lờiXóa