Trong cái khí trời se lạnh
của những ngày đầu năm, vẫn còn đâu đó không khí của tháng 12, nhân dân ta trên
mọi miền Tổ quốc, đồng bào ta ở trong và ngoài nước, cả nhân dân tiến bộ thế giới
yêu chuộng hòa bình cùng hướng về Hà Nội trái tim hồng của cả nước, hân hoang
cùng nhân dân Thủ đô chào mừng 40 năm chiến thắng Điện Biên Phủ trên không (12/1972-12/2012).
Một không khí hào hùng lan tỏa khắp mọi nẻo đường, nhà nhà treo cờ hoa, biểu ngữ,
người người tràn dâng niềm tự hào là người Việt Nam anh hùng – một dân tộc bé
nhỏ đã đánh loại một nước luôn mang tham vọng làm bá chủ thế giới.
Thế nhưng một tờ báo tiếng
Việt ở nước ngoài “Đàn Chim Việt” (một cái tên rất Việt Nam) cho đăng bài viết
của một kẻ tự xưng tên là Tô Hải, một nhạc sĩ hiện đang sinh sống trong nước.
Tớ
- khán giả của 12 ngày đêm đánh nhau với B52 – xin có ý kiến là
bài viết của Nhạc sĩ Tố Hải (in trên báo “Đàn Chim Việt”), nội dung của nó là
gì? – đó là cái ta phải bàn luận và một người trẻ tuổi như tôi khi vô tình đọc cũng
phải giật mình ông ta viết dài, viết nhiều, phủ nhận hoàn toàn chiến thắng của
nhân dân ta, xuyên tạc cuộc kháng chiến thần thánh của cha ông, phủ nhận những
hi sinh mất mát của cha ông ta. Đồng thời lên tiếng ngụy biện cho cuôc chiến
tranh xâm lược của kẻ thù, ca ngợi cuộc tập kích chiến lược bằng máy bay B52 của
đế quốc Mỹ (12/1972) với tinh thần người Mỹ, nước Mỹ rất vĩ đại.
Bài viết này đã làm cho
nhiều người sững sốt và đến cả bây giờ vẫn còn, vì nó lập dị quá. Ông Hải đặt
cho “tuyệt tác” của mình là: “Tớ - khan giả của 12 ngày và đêm đánh nhau với
B52 xin có ý kiến”. Ông tự gọi mình là “khán giả”, nghĩa là một người thưởng thức,
cũng giống như đi xem một vở kịch, một bộ phim,… nhưng ở đây ông là khán giả của
lịch sử - lịch sử của chính dân tộc mình, ông chấp nhận đặt mình ngoài vòng
quay bánh xe thời đại; khán giả thì có quyền khen chê. Nhưng đi chê, đi bỉu môi
lịch sử vàng son, oai hùng của dân tộc mình thì thật vô giáo dục và vị khán giả
này quên mình cũng là một phần trong bộ phim ấy. thử hỏi xem trong 12 ngày đêm
bom Mỹ dội, cả dân tộc ra trận địa thì ông đang núp ở cái xó xỉnh nào mà xem cảnh
bom nổ, nhà sập, dân chết hả?
Ông ta còn khẳng định
trước sau như một: không quân Mỹ không được phép đánh vào khu dân sự. nói trắng
ra rằng không lực Mỹ đã có lệnh nên tránh hết sức các mục tiêu phi quân sự.
không quân Mỹ không được phép đánh vào khu dân sự và các ngài tai to mặt lớn của
Lầu Năm Góc đã có lệnh “nên tránh hết sức các mục tiêu phi quân sự”. Bom Mỹ k
ném xuống các mục tiêu dân sự. thế thì những qủa bom Mỹ vô tình rơi ở đâu? Hay
người Mỹ đem bom phá đá mở đường? giết cá song Hồng để dân ta có thức ăn tươi cải
thiện? Đã thế, những người “bạn” phi công Mỹ bung dù nhảy xuống phải xem họ là
thần thánh cứu thế rồi. sự thật là mục tiêu của NichXon là tất cả, không kể bất
cứ cái gì còn sống trên đất Bắc Việt phải chết cả, phải đưa miền Bắc trở về thời
đồ đá, không kể đó là mục tiêu quân sự hay phi quân sự, phải làm cho miền Bắc
XHCN tê liệt, hoang mang mà xin hàng. Trong trận mưa bom xuống phố Khâm
Thiên năm ấy, hơn 1000 người vừa bị chết,
vừa bị thương; phá hủy, san bằng tất cả nhà cửa, phố xá. Tàn nhẫn, vô nhân đạo
hơn cả, quân Mỹ ném bom cả bệnh viện, trường học, nhà trẻ, nhà thờ, đền chùa,…từ
người thường đến thần thánh chúng đều không tha.
Giành tình cảm đặc biệt
với những người bạn Mỹ, ông Hải rất lo lắng, thương tiếc tài sản người Mỹ “Nỗi
o của tôi trong những ngày nầy không phải là làn song phản đối, phê phán nghiêm
khắc ở trong nước và trên thế giới mà chính là mức độ tổn thất về máy bay B52
quá nặng nề”. cả dân tộc câm phẩn, cả thế giới lêm tiếng nghiêm khắc thế nhưng
ông vẫn rất bình thản và khác người, ông ta thương tiếc cho những chiếc “pháo
đài bay B52”. Ông thấy được, tính toán được biết bao nhiêu tiền bạc mà người Mỹ
đổ xuống sông, xuống biển, đang cháy rực trên bầu trời Bắc Việt, làm sắc vụn
cho dân ta gò nồi, thùng chứa nước. cũng bởi lẽ ông chỉ là “một khán giả” của
những ngày ấy, ai khóc, ai gào, ai chết mặc ai, bom nổ, đạn rít mặc kệ. hàng tỉ
người trên hành tinh cùng sát cánh bên nhau đấu tranh cho hòa bình, công lý,
trong tỉ người đó, không có ông thì cách mạng chính nghĩa chắc chắn sẽ giành thắng
lợi, và lịch sử đã chứng minh điều đó.
Trắng trợn nhất ông ta
viết: “so với khối lượng hơn 36000 tấn bom đổ xuống thì sao cái số người chết lại
quá ít thế?” 12 ngày đêm bom Mỹ thả xuống làm hơn 1318 người chết, hàng tram người
bị thương, tàn phế suốt đời, và trong số đó chắc chắn sẽ có bà con, họ hàng của
ông. Vậy mà ông lại cho là ít, hay ông phủ nhận về tất cả, ông phủ nhận tình than,
tình bạn? ông là người được chui ra từ đâu mà ông lại nói vậy?
Một nhạc sĩ sau một đêm
trở thành sử gia thì làm sao biết tính toán, suy nghĩ cho đúng đắn được. Ông là
“một người có cái đầu biết suy nghĩ, một trái tim biết rung động” (như lời ông
tự nhận xét về mình) vậy mà sao ông suy nghĩ lập dị quá vậy? hay ông suy nghĩ
nhiều quá nên đầu óc có vấn đề rồi? còn trái tim rung động nhiều quá nên loạn
nhịp luôn rồi?
Ông ta còn say sưa ca
ngợi: “đế quốc Mỹ chủ trương giết người thì chỉ đêm đầu tiên, nó có thể tiêu diệt
cả ngàn người trên những con đường dẫn ra khỏi Hà Nội như chơi!” sức mạnh của
người Mỹ thì cả nhân loại đều quá rõ, may thay người Mỹ “vĩ đại”, có long nhân
đạo cao cả đã nương tay nên mới giết chết mấy ngàn người thôi, chứ như lời ông
nhạc sĩ này nói thì đêm đầu tiên mà “cả ngàn người” thì trải qua 12 ngày đêm chắc
dân ta không còn ai, cũng nhờ thế mà ta có nhạc sĩ Tô Hải của ngày nay, bom nổ,
bom rơi ông Hải vẫn ung dung, thản thơi bêm một góc trời Hồ Tây, chống lo âu,
chẳng biết chiến tranh là gì? Thỏa sức bay bỏng, ngước nhìn “con chim sắc đẻ trứng”
trên bầu trời quê hương, gieo thêm tội ác. Không tham gia chiến đấu, phục vụ
chiến đấu mà còn ao ước làm bạn với người Mỹ, nước Mỹ cho sang.
Những kẻ dám quay lưng,
phỉ bán lịch sử dân tộc, phản bội cha ông không đưa ra nổi một câu, một từ cho
hay mà chỉ càng chứng tỏ sự ngu si, dốt nát của mình mà thôi. Mang danh nhạc
sĩ, luật sư, ông này bà nọ, cho dù đang ở nước ngoài hay trong nước, tại một xó
xỉnh nào đó, đều là những kẻ không có nhân tính, vô cảm với những mất mát đau
thương của đông bào, dân tộc mình; dám tuông ra những lời xúc phạm những người
anh hùng đã anh dũng ngã xuống để mang lại cánh chim hòa bình bay lên, để cho
chúng ta sống, dám đi ngược với chân lý, biện minh, bình luận thật hay, thật vĩ
đại cho tội ác, hành động xâm lược của kẻ thù.
Nhờ bài viết của mình
mà ông đã trở nên nổi tiếng cả trong và ngoài nước, phải chăng ông cũng muốn học
giới văn nghệ sĩ tạo Scandal để đánh bóng tên tuổi? dù thế nào thì chỉ thấy ông
thật ngu ngốc, khờ dại. cuối cùng, những cái ông có được đó là những câu chửi rủa
của tất cả dân Việt và dân tiến bộ thế giới. Những người cổ vũ, động viên cho
ông cùng chính bản thân ông sẽ rất ân hận vì những việc làm của mình nếu như ông
và họ có lương tri, có lòng tự tôn dân tộc, yêu đất nước thật sự, chân thành.
Ông nhạc sĩ ạ, tôi xin
gửi lời đến ông thế này, thời đại đã chứng minh, chân lý đã sáng tỏ, không ai
chối cãi được, ông cũng có con,có cháu, ông sẽ dạy chúng những gì về Tổ quốc, về
nhân dân đây khi chính ông phỉ báng Tổ quốc, nhân dân mình như vậy? chính ông
đã biến mình thành kẻ vô ơn bội nghĩa.
TAM GIANG